Lên kế hoạch, chuẩn bị trước khi xuất
phát…
“Chắc chắn
chuyến đi này sẽ tràn đầy ý nghĩa và đáng nhớ”, bởi đó không chỉ là hành trình
Tây Bắc dài nhất của chúng tôi hơn 1.000 km mà chuyến đi này chúng tôi còn mang
theo một sứ mệnh quan trọng, đó là tặng quà cho các gia đình khó khăn tại Thái
Nguyên và hơn 100 kg quần áo ấm, sách vở, bánh kẹo cho trẻ em vùng cao Mù Căng
Chải.
Hơn một giờ
nghiên cứu bản đồ đường bộ Việt Nam, chúng tôi dựng lên một kế hoạch hoàn hảo
cho 3 ngày. Ngày 1: Hà Nội - Thái Nguyên - Tuyên Quang - Yên Bái - Nghĩa Lộ.
Ngày 2: Nghĩa Lộ - Mù Căng Chải - Than Uyên (Lai Châu) - Quỳnh Nhai - Tuần Giáo
(Điện Biên) - Đèo Pha Đin - Thuận Châu - Sơn La. Ngày 3: Sơn La - Mộc Châu - Bản
Ôn (rừng mận) - Mai Châu - Hòa Bình - Xuân Mai - Hà Nội.
Ngày thứ nhất: Gặp Jeep Thái Nguyên
và các hoạt động ý nghĩa…
5h30 sáng, nhóm chúng tôi đã có mặt đầy đủ cùng 2 chiếc Mercedes-Benz GLK, nhìn nét mặt ai cũng hăm hở và tràn đầy nhiệt huyết trước một chuyến đi dài. Do lượng đồ chở theo khá lớn: hơn 100 kg quần áo ấm, 3 thùng bánh kẹo, 2 thùng sách vở,… đó là còn chưa kể tới những đồ đạc cá nhân cùng các vật dụng cho chuyến đi, chúng tôi phải mất khá nhiều thời gian sắp xếp. Thật may khoang chứa đồ của GLK lớn và vuông vức, lượng đồ đạc “khổng lồ” cũng đã được nằm gọn bên trong xe. 6h30, chúng tôi khởi hành xuất phát từ Hà Nội đến Thành Phố Thái Nguyên.
Hành trình của những người lần đầu "tự tay" khám phá Tây Bắc không thể thiếu tấm bản đồ.
CLB Jeep Thái Nguyên vẫn đang sinh hoạt trong diễn đàn Autovina.vn chính là cơ quan liên lạc của chúng tôi tại Thái Nguyên. Nhân chuyến đi Tây Bắc này, chúng tôi quyết định tiếp tục hoạt động trao quà và tiền mặt đến những hộ gia đình nghèo, khó khăn. Địa điểm chúng tôi hoạt động trao quà trong lần này là xóm Đồng Thịnh, xã Hóa Thượng, huyện Đồng Hỷ, tỉnh Thái Nguyên.
Gặp gỡ anh em Jeep Thái Nguyên và trao quà tết cho người dân khó khăn xã Hóa Thượng.
Trên chiếc Jeep A2 “bóng bẩy”, anh Phương “Zen” - thành viên cốt cán trong CLB Jeep Thái Nguyên dẫn chúng tôi xuống thẳng xã Hóa Thượng, huyện Đồng Hỷ, nơi có rất nhiều những gia đình nghèo, khó khăn và đang cần sự giúp đỡ. Ông Nguyễn Xuân Thịnh, Bí thư chi bộ xóm không khỏi xúc động: “Hàng năm chúng tôi vẫn nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của doanh nghiệp, của chính quyền… nhưng quả thực lần này chúng tôi thực sự bất ngờ và xúc động trước sự giúp đỡ của một đơn vị báo chí. Thay mặt bà con tại đây xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới Ô tô Việt Nam…”.
Tới thăm một hoàn cảnh sống neo đơn không con cháu ở xã Hóa Thượng.
Lâu rồi chúng tôi mới có dịp quay lại Thái Nguyên, bởi vậy thực sự khó có thể từ chối thịnh tình của những anh bạn Jeep với bữa trưa “Dê rừng đủ món” cùng chén rượu nhạt… Câu chuyện vẫn còn đang dang dở thì đồng hồ đã điểm 13h30, chúng tôi vội vàng tạm biệt anh em Jeep Thái Nguyên để tiếp tục hành trình qua Tuyên Quang, Yên Bái và kịp đến Nghĩa Lộ cùng Mercedes-Benz GLK. Trong giây phút tạm biệt thân tình, Phương “Zen” còn kịp mua tặng đoàn xe 2 chùm bánh chưng Bà Đậu - đặc sản tại đây và hẹn tái ngộ trong những dịp tới.
Từ Tuyên
Quang đến Yên Bái, đường xá khá đẹp ít đèo dốc và dễ đi, hầu như tốc độ 2 chiếc
GLK được duy trì khoảng 60-80 km/h. Xe đi bám đường, chắc chắn và êm ái bởi vậy
mọi người trên xe đều chưa có chút cảm giác mệt mỏi trong suốt hành trình buổi
chiều ngày đầu tiên. Quả thực chỉ có những địa hình như thế này chúng tôi mới cảm
nhận rõ rệt sự khác biệt giữa một chiếc Mercedes-Benz GLK so với những chiếc xe
khác cùng phân hạng. Thỉnh thoảng mở cửa kính xuống cùng hòa vào không khí, đất
trời nơi đây, cảm giác thật dễ dịu và yên bình, khác xa những không khí ồn ã, tấp
nập chốn thành thị. Một bên là núi, 1 bên là thung lũng trải đều, 2 chiếc GLK
như lạc vào cõi bồng lai. Những tia nắng hoàng hôn khoảng 4h chiều len qua từng
tán cây rừng trải đều lên mặt đường và thung lũng hòa cùng làn khói mờ mờ ảo ảo từ các ngôi nhà ven núi thật khiến cả đoàn
không khỏi bồi hồi.
Chưa đến 6h, bóng tối đã bao chùm toàn miền sơn cước và vẫn còn khoảng 60 km đường đèo nữa chúng tôi mới có mặt tại Nghĩa Lộ. Trước mặt chúng tôi giờ đây chỉ còn thứ ánh sáng xê-non rực rỡ phát ra từ 2 chiếc GLK. Cũng thật may, Mercedes-Benz GLK được trang bị hệ thống “liếc” đèn theo hướng cua, bởi vậy tại những khúc cua đèo nguy hiểm, lái xe không phải rón rén rọi pha trước khi lấy lại tốc độ đang duy trì. Cảm giác an toàn tuyệt đối luôn là cảm nhận sau vô lăng ở mọi khúc cua.
Do đến Nghĩa Lộ muộn nên chúng tôi chỉ được thưởng thức thịt gà và...ngắm rượu rắn!
Chiều mùa thu, nắng vàng như mật
Khi đã nghe đèo Ách, cửa Nhì
Khi đã nghe tiếng rừng gió hút
Anh có vào Nghĩa Lộ với em không?
-Hoàng Hạnh-
Qua đèo
Ách, cửa Nhì, chúng tôi kịp có mặt tại Thị xã Nghĩa Lộ đúng như lịch trình - 8h
tối. Nghĩa Lộ thì có gì hay? Hoa ban, gạo Mường Lò, xôi ngũ xắc, ngòi Thia, suối
nước nóng… Ngồi nhâm nhi chén rượu nhạt tại quán Ông An Rắn - một địa chỉ quen
thuộc của khách phương xa mỗi lần ghé qua Nghĩa Lộ và cùng lên kế hoạch cho
ngày mai.
Ngày thứ 2: Mỳ tôm pha sương đèo
Khau Phạ - Đón bình minh tại Mù Cang Chải…
5h sáng
ngày thứ 2, mọi thành viên đã có mặt đông đủ để tiếp tục hành trình cùng
Mercedes-Benz GLK. Từ Thị xã Nghĩa Lộ đến Thị trấn Mù Cang Chải, chúng tôi phải
hành trình qua 100 km đường đèo dốc hiểm trở và nếu không có gì thay đổi sẽ đón
bình minh tại Mù Căng Chải lúc 8h30.
Xuất phát vào sáng sớm để kịp thời gian lên Mù Cang Chải
Sáng sớm quả thực tạo nên những nét đặc trưng của vùng miền cao, những làn sương mờ mờ trải đều khắp nơi, cảnh vật lung linh huyền ảo như vẫn trìm trong giấc ngủ êm đềm. Đường trơn, sương mù dầy đặc, chúng tôi cũng chỉ dám duy trì ở tốc độ 35-40 km/h. Điều khiển GLK tại đây chúng tôi mới thực sự cảm nhận được giá trị của những hệ thống an toàn trên xe. Dù đường vắng nhưng tầm nhìn bị hạn chế khiến chúng tôi chỉ dám bám đúng phần đường của mình và không dám chém cua nên góc cua thường khá lớn. Nếu như đây không phải là Mercedes-Benz GLK với hệ thống lái và cân bằng điện tử hoàn hảo, chắc chúng tôi không bao giờ dám đi ở tốc độ như vậy, bởi chỉ một chút trượt bánh văng xe, hậu quả sẽ khó lường.
Bữa sáng trên lưng chừng đèo quả là một trải nghiệm thú vị cho cả đoàn.
Sau khoảng 1 tiếng rưỡi đồng hồ đung đưa theo điệu lắc của xe tại các khúc cua tay áo, khúc đèo… chúng tôi quyết định dừng chân tại đỉnh đèo Khau Phạ. Theo tiếng dân tộc Thái, Khau Phạ có nghĩa là Sừng Trời (chiếc sừng núi nhô lên tận trời) hay còn được hiểu là cổng trời. Bước ra khỏi xe, tận hưởng không khí tại nơi có độ cao 1.300 m so với mực nước biệt thật thú vị…
Hít một hơi thật sâu để nếm thử vị
sương mát mẻ, trong lành! Ấm nước nóng đã sôi sùng sục vừa đủ cho 9 bát mỳ tôm
chờ sẵn. Ngồi trên đỉnh đèo Khau Hạ, húp xụp xoạt bát mỳ tôm và nhâm nhi tách
café pha sẵn, chúng tôi bỗng thấy mình đang được hưởng thụ những gì quý giá nhất
cuộc sống nơi đây.
Đèo Khau Phạ cách Thị trấn Mù Cang Chải khoảng 50km, nhưng từ đỉnh đèo đi xuống sương mù bắt đầu tan dần, khung cảnh huyền hiệu bắt đầu lại mở ra trước mắt chúng tôi. Một bên là thung lũng nơi có những bản làng người Mông, người Thái sinh, những cung ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, những con suối róc rách lưng chừng núi… Tuy đường không nhẵn nhưng lại không có nhiều ổ gà hay “trứng voi”, chúng tôi vẫn tự tin duy trì xe ở tốc độ 50-60 km/h. Tại những nơi dốc lớn tôi chuyển sang chế độ số sàn và chuyển qua lại số 3, số 4 nhằm hạn chế phanh tối đa, tuy rằng tay trái hơi vất vả khi phải đánh lái liên tục.
Kia rồi,
thị trấn Mù Cang Chải! Dưới cái nắng sớm ấm áp mùa xuân, cả thị trấn như sáng bừng
trong ánh mắt chúng tôi. Quả thực, cái đẹp đó chẳng thể miêu tả, cũng chẳng thể
hiện qua được trong từng bức mình, mà chỉ có tận mắt chiêm ngưỡng và cảm nhận.
Bản Thái - Kim Nọi cùng chén rượu ấm
áp yêu thương…
Đón chúng
tôi tại trung tâm thị trấn, anh Thành - đội trưởng đội xung kích tình nguyện Mù
Cang Chải đã dẫn chúng tôi xuống thẳng bản Kim Nọi để bắt đầu chương trình tặng
quà và giao lưu với bà con bản. Tuy món quà không nhiều: hơn 100 kg quần áo ấm,
3 thùng bánh kẹo, sách vở… nhưng quả thực đây là tấm lòng của chúng tôi với bà
con bản. Một không khí ấm áp tràn ngập nhà văn hóa của bản.
Giao lưu với bản người Thái mến khách
Người Kinh hát tiếng Kinh, người Thái hát tiếng Thái… rồi những chén rượu chia sẻ cuộc sống, văn hóa… “Tao đi bằng 2 chân uống 2 chén, mày đi ô tô bốn bánh thì uống bốn chén, bọn tao ở đây toàn thế”, “Tao có chén rượu tình cảm này, mày một nửa, tao một nửa. Nếu mày uống quá nửa, mày ở lại với tao”… Ôi sao con người ở đây lại dễ chịu, ấm áp đến thế, mới gặp mà ngỡ đã quen từ lâu!
Chia tay hẹn ngày gặp lại.
Cuộc vui nào cũng đến lúc nói lời tạm biệt, chúng tôi bắt tay nhau, trao nhau những cái ôm âu yếm, ấm áp cùng lời cảm ơn, lời chúc thượng lộ bình an. “Chúng tôi sẽ trở lại xứ xở thần tiên này trong thời gian ngắn nhất”!
Tạm biệt
Mù Cang Chải, chúng tôi tiếp tục cùng Mercedes-Benz GLK rẽ sang QL279 tiến thẳng
đến đèo Pha Din kịp đón hoàng hôn như dự kiến.
Mải chơi “ném Pao” với bà con
H’Mông, trở ngại “cây câu dang dở”, lỡ hoàng hôn tại đỉnh đèo Pha Đin…
Kết thúc bữa
trưa “Gà Tây Bắc” tại thị trấn Than Uyên, Lai Châu, chúng tôi chạy dọc theo
QL279 theo đúng lịch trình. Thời gian này đang đúng dịp tết của người H’Mông, 2
bên đường chúng tôi gặp rất nhiều nhóm bà con với trang phục sặc sỡ chơi trò
“ném Pao”, một trò chơi truyền thống của bà con H’Mông dịp lễ tết.
Trò chơi diễn ra trên những khu đất rộng tương đối bằng phẳng, người chơi được chia làm hai bên nam, nữ, khoảng cách hai đội không xa lắm khoảng 5-6 mét. Họ cho biết, tài khéo léo của người ném Pao là không để cho Pao rơi xuống đất. Trong khi chơi họ giao ước với nhau về số lần ném, số lần bắt được Pao, nếu bên nào thua thì phải hát một bài hoặc làm một điều gì đó mà cả đội quy định. Chơi “ném Pao” với bà con H’Mông, thấm thoát đã mất gần 1 tiếng đồng hồ, chúng tôi lại vội vàng lên xe mong kịp đón hoàng hôn tại đỉnh đèo Pha Đin.
Tết người Mông đã khiến chúng tôi mê mẩn và sao nhãng thời gian cho hành trình.
Dù phải
lái xe liên tục nhưng tôi không hề có cảm giác mệt mỏi, hệ thống điều chỉnh ghế
bằng điện 10 hướng cùng 4 hướng chỉnh vô lăng giúp tôi luôn có một vị trí lái
thoải mái nhất. Bên cạnh đó vô lăng nhẹ nhàng, êm ái và chính xác giúp cho đôi
tay không chút mỏi khi phải đánh lái liên tục, liên tục…
Bước sang địa phận Điện Biên lúc 4h chiều, chúng tôi tràn đầy hy vọng đến kịp đèo Pha Đin. Và rồi lại một “cây cầu dang dở”, lần này thì thực sự khó khăn. Đầu tiên GLK phải chạy qua một chiếc cầu được bắc bằng cây đầy nguy hiểm. “Chẳng lẽ lại quay đầu lại”, tôi đã thầm nghĩ như vậy. Nhưng sau khi nhìn và tính toán xác xuất nguy hiểm, chúng tôi quyết định chạy qua. Rón rén nhích từng cm, và rồi chiếc xe cũng thẳng tiến ra giữa, ngó sang 2 bên tôi không khỏi sởn da gà bởi đó là 1 vực khá sâu, nếu trượt bánh chắc chẳng bao giờ tôi có cơ hội làm lại! 1 xe qua, và 2 xe đều qua. Vuốt chút mồ hôi trên trán, tôi bỗng thấy mình già đi mấy tuổi!
Thử thách cây cầu gỗ...
Hết khó khăn này đến khó khăn khác, ngay sau khi đi qua chiếc cầu “cây” chúng tôi tiếp tục gặp 1 chỗ rẽ khá nhỏ, dường như chỉ dành cho những chiếc Matiz. Thử khoảng 3 lần đi tiến và nhích từng cm, GLK vẫn không thể qua nổi. Bất lực trước tình thế trái ngang, chúng tôi đã định bỏ cuộc quay đầu trở về. Nhưng rồi từ “cái khó mới ló cái khôn”, anh Trung - một thành viên trong nhóm đưa ra ý kiến đi lùi, bởi anh cho rằng đầu xe GLK quá dài để có thể tiến qua hẻm đó. Cuối cùng từ phát kiến đó, 2 chiếc GLK cũng nhẹ nhàng lùi qua.
..và bài thi lùi chuồng "bất đắc dĩ"
Bây giờ đã
là 6h tối, vậy là chúng tôi đã lỡ mất cảnh hoàng hôn đỉnh đèo Pha Din! Cả đoàn
xe ai nấy đều đói mềm nhưng nhiệt huyết vẫn tràn đầy! Chúng tôi quyết định chạy
thêm 130 km nữa qua Tuần Giáo, Thuận Châu và về Sơn La nghỉ tối. Ngồi sau vô
lăng trong cảm giác đói cồn cào, tôi nhớ miếng thịt gà Tây Bắc, tôi nhớ chén rượu
nồng bản Kim Nọi, nhớ tách café nóng, nhớ bát mỳ tôm pha sương… Lẫn trong màn
đêm đen tối của núi rừng, 2 chiếc GLK lại nối đuôi nhau uốn lượn, lắc lư theo từng
cung đèo, một sức sống tràn trề và không chút mệt mỏi. Dưới sự tĩnh lặng khoang
xe ngay cả ở tốc độ 60-70 km/h mọi người trên xe ai nấy đều đã trìm trong giấc
mơ êm đềm, giấc mơ quây quần cùng bả con dân bản, mơ về Mộc Châu rừng mận rừng
mơ...
Khoảng
8h30 tối, đoàn xe đã có mặt tại Thành phố Sơn La. Chúng tôi nhanh chóng tìm chỗ
ăn uống và nghỉ sau một ngày tràn đầy niềm vui, vất vả và mệt mỏi…
Ngày thứ 3: Thăm rừng mận bản Ôn, Mộc
Châu - Đón hoàng hôn tại thung lũng Mai Châu…
Sáng sớm tại Sơn La thật trong lành, sau một giấc ngủ êm đềm cùng bát phở gà sáng ngọt ngào Tây Bắc, ai nấy đều tràn trề sức sống. Chúng tôi lại xuất phát trên 2 chiếc GLK khi mặt trời còn dịu dàng cất tia nắng đầu tiên… Không biết thời gian này hoa mận, hoa đào đã rộ nở chưa nữa?...
Bình minh tại Sơn La.
Chạy theo QL6 từ Sơn La khoảng 110 km, chúng tôi đã có mặt tại Mộc Châu. Trời nắng chang chang nhưng hầu như không ai cảm nhận sự nóng bức, không khí chan hòa mát mẻ như Đà Lạt vậy! Từ thị trấn Mộc Châu, chúng tôi tìm đến bản Ôn, nơi có những chú bò sữa nhởn nhơ gặm cỏ lưng trừng núi, nơi có đồi chè tầng tầng lớp lớp và đặc biệt là rừng mận trắng xóa mỗi dịp xuân về…
Ngắm hoa mận tại Mộc Châu
Một bên là
rừng mận trắng xóa lưng chừng núi, một bên là thung lũng mênh mông, 2 chiếc GLK
như chỉ muốn thong dong nhẹ nhàng để không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc hùng vĩ của
thiên nhiên, đất trời.
Đỗ xe tại nhà anh Chi - một người bạn cũ của chúng tôi tại bản Ôn, đoàn xe có dịp đắm chìm trong rừng mận. Xen lẫn trong các cành hoa thỉnh thoảng xuất hiện những quả mận sớm mùa mơn mởn. Một hương vị vừa chua vừa chát nhưng đậm đà, mát mẻ, đúng như cảm nhận về con người nơi đây, thật thà, chân chất và giàu tình yêu thương.
Ghé thăm bản Ôn
Sau bữa
trưa thân mật, chúng tôi lại xuất phát lên đường. Đi khoảng 90 km nữa, chúng
tôi có mặt tại lưng chừng núi ngắm nhìn thung lũng Mai Châu trong ánh hoàng
hôn. Một thung lũng xanh rờn cây lá, đồng lúa và những nếp nhà sàn đều tăm tắp…
và cũng thật tiếc chúng tôi không có thêm thời gian để được khám phá cảnh sắc,
thiên nhiên, con người nơi đây. Tôi thầm hẹn Mai Châu trong một chuyến đi sắp tới!
Khi mặt trời
nhẹ nhàng khuất sau dặng núi, chúng tôi cũng vội vã nổ máy quay về Hà Nội. Đi
khoảng 20 km chúng tôi bắt đầu chạm tới Dốc Cun một con dốc khá dài và hiểm trở.
Nhưng Dốc Cun ngày nay không còn là đường đất, đá lởm chởm nữa, toàn bộ đã được
thay bằng con đường dải nhựa phẳng và kiên cố, cảm giác nguy hiểm hầu như không
còn… Và chỉ sau 10 km Dốc Cun, chúng tôi có mặt tại thành phố Hòa Bình, tạm biệt
hoàn toàn cung đường đèo dốc Tây Bắc…
Quay về Thủ Đô Hà Nội lúc 8 giờ tối, thực sự ai nấy đều không muốn nghĩ đến ngày mai với hàng trăm công việc bộn bề vẫn còn dang dở. Còn 2 chiếc Mercedes-Benz GLK vẫn thẫn thờ đứng giữa dòng phố tấp nập khi phải nói lời tạm biệt khi những đôi bánh vẫn còn muốn lăn trên những cung đèo, đôi cặp đèn pha vẫn còn muốn liếc qua liếc lại những khúc cua hiểm trở… của núi rừng Tây Bắc.
Nhớ Tây Bắc!