Chinh phục có thể coi là bản năng, và đàn ông điều khiển năng lực đó tốt hơn đàn bà. Sửa chữa máy móc, điều khiển một cỗ máy cơ khí nặng gấp bốn lần trọng lượng cơ thể cũng nằm trong lĩnh vực ấy, đàn ông làm chủ tốc độ một cách mạnh mẽ và dứt khoát hơn phụ nữ.
Vì thế, những bóng hồng trên đường đua hiếm, không chỉ vì mỗi chiếc xe này đáng giá hơn cả một chiếc xe hơi bốn chỗ, không chỉ vì đàn bà đôi khi không đỡ nổi chiếc xe ngã, không chỉ vì dân chơi xe thể thao da đen như bồ hóng.
Tay lái có nick là Chopper Girl ở Đài Trung trên chiếc Suzuki của mình.
Vì thế, cả đảo Đài Loan gom lại được chừng hơn mười người phụ nữ chơi xe thể thao, tôi già nhất và tôi là người Việt Nam duy nhất. Và cũng lái chiếc xe rẻ tiền nhất.
Còn đây là xe của Helen ở thành phố Miêu Lật, khi cô chạy lên Đài Bắc họp mặt các “nữ kỵ sĩ”, chiếc xe có người trả giá gần năm trăm nghìn Đài tệ.
Người già nhất, xe rẻ tiền nhất.
Phụ nữ chơi xe thường không thích xài kem chống nắng và son môi. Đơn giản là bởi họ quý chiếc mũ bảo hiểm hơn, họ không sợ nắng, và hơn tất cả, trong sâu xa họ không thích ràng buộc. Mỹ phẩm là một sự ràng buộc mềm dẻo và mỹ miều, thế nhưng, phụ nữ chơi xe thể thao khước từ ngay cả sự mềm dẻo ấy.
Helen ở Miêu Lật.
Biết không, có một thứ không thể nói ra được, chỉ có thể cảm nhận, trên những cung đường núi đêm lạnh lẽo, trong những chiều chủ nhật chạy xe một nơi xa tít tắp không ai nhận ra mình là ai, những chuyến đi dài một mình, những câu chuyện ít chia sẻ, đó là: Phụ nữ lựa chọn tốc độ bởi phụ nữ đơn độc và tha thiết tự do của chính mình, tha thiết tới mức làm đau trong tâm tưởng.
Và những phụ nữ yêu xe mê chinh phục thường tan vỡ hôn nhân. Thẩm Ngọc Bình kém tôi hai tuổi, nhà ở Đào Viên, chia tay chồng để một mình nuôi con và làm bạn với chiếc xe phân khối lớn. Tôi rất thích cô vì cô là một trong vài mỹ nhân hiếm hoi chơi xe, chơi một cách thực thụ. Tức là tự bỏ tiền ra để mua lấy chiếc xe của mình, tự thiết kế cung đường mình đi, tự chinh phục những dặm xa trong cô đơn.
Chopper Gỉrl ở Đài Trung.
Ở Việt Nam, tôi có biết một số câu lạc bộ xe máy, xe đua, xe thể thao, ôtô của phụ nữ. Nhưng có rất nhiều người trong số đó chưa từng tự đi được một dặm đường nào độc lập, phải đi theo đoàn, theo hành trình của kẻ khác đã từng vạch ra, ké theo chiếc xe của người bạn trai, ăn theo những chuyến thám hiểm “ta ba-lô” của chồng hoặc người yêu, và về post ảnh lên blog. Tôi nghĩ, cái cách chinh phục ấy chỉ làm cho người phụ nữ càng bộc lộ sự phụ thuộc hơn mà thôi.
Morgan đi từ Đài Trung.
Cái giá phải trả của một người phụ nữ chinh phục tốc độ và dặm đường dài hoàn toàn không rẻ. Không phải thị phi, không phải nhan sắc, có khi là tính mệnh mình.
Tháng 2 năm ngoái, Thẩm Ngọc Bình đã chết vì tai nạn thảm khốc bất ngờ ở ngã rẽ đường cao tốc vào Tân Trúc, khi cô một mình chạy xe xuống Đài Trung. Chiếc xe tải chở hàng bỗng dưng không xi-nhan mà rẽ trái để quành vào làn đường chiều ngược lại. Cô để lại đứa con gái mồ côi mới hai tuổi, và sự thương xót của rất nhiều bạn chơi xe, trong đó có tôi.
Blog của Bình trên mạng với nick là wanda dừng lại, trở thành nấm mồ online cho người đẹp. Rất nhiều bạn chơi xe đã ghé qua và nhắn lại một lời chia sẻ.
Thẩm Ngọc Bình và chiếc Suzuki GSX-1300R.
Tôi nghĩ, cái cách mà phụ nữ chơi xe, sẽ giống cái cách mà họ chinh phục cuộc sống. Cuộc sống vốn thuộc về mỗi người, nhưng làm nó phong phú và đầy lạc thú là tùy mỗi cá nhân. Nếu như thử nghiệm nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, ta sẽ sống nhiều hơn ngay cả khi người khác thọ hơn ta. Bởi họ sẽ chỉ nhiều năm tuổi già hơn ta mà thôi, còn ta đã sống nhiều tuổi trẻ hơn.
Thẩm Ngọc Bình trước lúc tai nạn.
Dám quăng thân vào một đam mê mới, chắc chắn sẽ cảm nhận được cuộc sống háo hức và mê say.
Nguồn: Trang Hạ's Blog