Muốn gửi ô tô phải... nịnh!

Admin
Trông giữ xe ban ngày là một nhẽ, ban đêm lại là chuyện khác. Các bãi gửi xe hiện nay mọc lên như nấm, tận dụng mọi diện tích có thể tận dụng được.

 

Với những quy định mới ban hành về điểm đỗ ôtô, với mức phạt tăng lên, các lái xe, từ cánh taxi cho tới các xe du lịch trôi nổi trên thị trường đang vấp phải bài toán hóc búa: điểm đỗ. Trông giữ xe ban ngày là một nhẽ, ban đêm lại là chuyện khác. Các bãi gửi xe hiện nay mọc lên như nấm, tận dụng mọi diện tích có thể tận dụng được. Gửi ngày thì thu tiền một kiểu, cả ngày cả đêm thu tiền một kiểu. Chỉ quanh chuyện gửi xe ôtô ở Hà Nội vào thời buổi đất chật người đông cũng đã phần nào phản ánh cả tính vĩ mô lẫn vi mô trong cái gọi là quan hệ xã hội.
 
 Alô "ok", gặp mặt "từ chối"
 
Anh bạn tôi tên Hưng, vốn cũng có máu làm ăn, sau 3 tháng lăn lội khắp nơi tìm đủ các loại xe, tham khảo đủ các kênh thông tin, Hưng, đã quyết định đầu tư trên 500 triệu đồng mua một xe Innova. Thói đời, ngẩng lên chẳng thấy bằng ai, cúi xuống cũng thấy cần đi lên. Có xe vi vu chưa được 1 tuần, chưa kịp sướng vì tậu được hẳn "con ong chăm chỉ" Innova, theo cách gọi của anh bạn tôi vì dòng xe này chạy tiết kiệm xăng, tính kinh tế cao, nếu làm ăn sẽ nhanh thu hồi vốn thì Hưng đã kêu ời ời, gọi điện cho tôi thúc tìm giúp chỗ để xe vì từ hôm lấy xe, ngày nào anh ta cũng phải năn nỉ mấy ông bảo vệ nhà văn hoá, ngay gần nhà anh ta cho gửi xe, vì chưa tìm được điểm đỗ hợp lý. Gửi xe một ngày, ngoài việc chi ra 50 ngàn đồng, Hưng còn chu đáo hơn là mỗi lần mua 1 bao thuốc lá Vina, biếu các bác, hút để trông đêm cho tỉnh táo.
 
Một trong những tiêu chí của dân mới mua xe là chỗ để xe càng tiện lợi càng tốt, càng gần nhà chủ xe càng tốt vì đỡ công đoạn đi xe máy ra bãi, gửi xe máy lại, rồi lôi ôtô ra chạy. Với các sếp thì khác, do có lái xe riêng, nên xe để đâu sếp cũng chả quan tâm.
 
Vốn cũng có chút quen biết, sau một hồi tư vấn, anh bạn tôi quyết định gửi xe vào Nhà văn hoá của phường N, bởi hàng ngày anh nhìn thấy khá nhiều xe gửi ở đây. Tiếng là nhà văn hoá, nhưng sân rộng thênh thang, ngoài chỗ vui chơi giải trí còn các khoảng trống khác có thể tận dụng để làm chỗ đỗ xe. Xác định tư tưởng xong, vốn có chút quen, anh bạn tôi liền alô hỏi đồng chí chủ tịch phường N, câu trả lời còn vọng cả tiếng leng keng, là "Ok", lên gặp anh. Nhưng oái oăm, khi anh bạn tôi lên gặp, thì câu trả lời nhận được là hết chỗ! Câu trả lời lạnh lùng, như gáo nước lạnh dội vào đầu bạn tôi. Tưởng cái việc cỏn con là gửi xe, đơn giản mà lại khó. Mang trong lòng nỗi ấm ức vì câu chuyện gọi điện thì đồng ý, gặp mặt thì từ chối, anh bạn tôi quyết xin nghỉ việc hẳn 1 ngày để lọ mọ đi tìm điểm đỗ xe.
 
Thập cẩm giá
 
Điểm đến đầu tiên là một khu đất có đề biển “Đồ chơi xe hơi, dọn nội thất ôtô” trên một con đường giao nhau với đường Lê Văn Lương. Vừa khật khưỡng đi vào, Hưng gặp ngay một bà đen như que củi cháy, đang nhấc siêu nước từ cái lò than nóng hầm hập. Sau câu chào xã giao Hưng hỏi luôn về việc gửi xe. Dẫn Hưng đi một vòng, chỉ vào mấy con BMW, Camry láng coóng, người đàn bà kia nói: "Chỉ còn một chỗ phía trong, không có mái che, anh gửi thì để chìa khoá lại, lúc nào cần di chuyển cho các xe ra, thì ở đây chúng nó còn có chìa khoá mà đánh xe". Hưng hỏi vậy giá tiền là bao nhiêu, câu trả lời nhận được là 1,2 triệu đồng/tháng và nhất thiết là phải gửi lại chìa khoá xe. Nghe xong cái điều kiện lạ đời trên, Hưng đành cáo từ ra về, thở dài một cái đánh thượt. Hóa ra ông chủ tịch phường kia cũng có lý, thời buổi đất đai khan hiếm, đâu dễ mà tìm ra chỗ gửi xe vừa tiện, vừa giá cả hợp lý.
 
Lượn thêm một vòng, Hưng tìm thấy một bãi rửa xe kiêm gửi xe kiêm cung cấp đồ nội thất. Vừa tấp xe máy vào lề đường một thanh niên to cao lừng lững ra hỏi ngay Hưng, có phải đến gửi xe không? Thoáng giật mình vì tài phán đoán của anh kia, Hưng liền gật đầu. Lóng ngóng đi theo người thanh niên vào sâu trong bãi gửi xe quây xung quanh là tôn, dưới nền là sỏi đất lẫn lộn, phía xa cuối bãi xe, cỏ mọc um tùm. Nhìn quanh thấy lẫn trong đám bọt xà phòng là dầu mỡ xe đậm, nhạt. Hưng hỏi giá tiền gửi xe, người thanh niên kia phán ngay: 1,2 triệu đồng để ngoài trời, 1,6 triệu đồng để trong "chuồng" có mái che.
 
Đi cùng Hưng, tôi cũng phát choáng với các bãi gửi xe hiện nay, tận dụng mọi chỗ trống, có chỗ tạm bợ và có chỗ nhìn qua chả khác nào cái lò phẫu thuật xe ôtô với đủ đồ nghề lỉnh kỉnh, nhìn đã thấy không yên tâm, huống hồ lại gửi xe cả ngày cả đêm ở những nơi như thế. Về vấn đề giá cả thì thực tế có giá chung dao động từ 7 trăm ngàn cho đến hơn 2 triệu đồng. Tuy nhiên, mỗi nơi lại có cách tiếp cận khách hàng và đảm bảo điều kiện với khách hàng theo một kiểu khá bát nháo, bất cập. Có chỗ tạm bợ nhìn như bãi gửi xe gian, chứ không phải điểm trông giữ xe hợp pháp.
 
Khi khách hàng là “đinh rỉ”!
 
Hiện nay cũng có một thực trạng là ven bờ sông Tô Lịch, rất nhiều điểm trông giữ xe phát sinh, chẳng hiểu cơ quan nào cấp phép, nhưng rõ ràng chúng rất tạm bợ, nhem nhuốc. Nhưng mặc kệ nhem nhuốc, có cầu ắt có cung, không đủ chỗ gửi xe, ắt phát sinh ra các kiểu bãi gửi xe theo kiểu chỉ có ở Hà Nội.
 
Cũng trong hành trình đi tìm bãi gửi xe cùng Hưng tôi mới biết hiện nay, có những bãi xe đẹp, gửi xe thuận tiện, đã đóng không nhận xe từ độ 3, 4 năm nay, giờ nếu muốn chen chân vào thì cũng phải tìm cách đi cửa sau, mới mong được tiếp nhận chỗ trống quý giá. Mà đó là còn phải trong trường hợp có người bán nhà chuyển đi nơi khác, không còn gửi xe ở đó, chứ không thì cũng bó tay!
 
Với cách quản lý những bãi gửi xe như hiện nay, chắc Hà Nội sẽ còn có thêm một việc mới là dẹp những bãi xe hoạt động bất hợp pháp và chấn chỉnh để hoạt động này đi vào nề nếp.         
 
theo dspl
vanquy